Jane Eyre (phim 2011)

Phim của đạo diễn Cary Fukunaga ra mắt năm 2011

Jane Eyre là một bộ phim lãng mạn của Anh sản xuất năm 2011, đạo diễn bởi Cary Fukunaga cùng diễn xuất của Mia WasikowskaMichael Fassbender. Kịch bản được viết bởi Moira Buffini dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên xuất bản năm 1847 của nữ văn sĩ Charlotte Brontë. Phim được công chiếu vào ngày 11 tháng 3 năm 2011 ở Hoa Kỳ và ngày 9 tháng Chín ở Anh và Ireland.

Jane Eyre
Poster phát hành tại rạp
Đạo diễnCary Joji Fukunaga
Kịch bảnMoira Buffini
Dựa trênJane Eyre
của Charlotte Brontë
Sản xuấtAlison Owen
Paul Trijbits
Diễn viênMia Wasikowska
Michael Fassbender
Jamie Bell
Judi Dench
Quay phimAdriano Goldman
Dựng phimMelanie Oliver
Âm nhạcDario Marianelli
Hãng sản xuất
BBC Films
Ruby Films
Phát hànhUniversal Pictures (UK)
Focus Features (US)
Công chiếu
  • 9 tháng 3 năm 2011 (2011-03-09) (New York premiere)
  • 11 tháng 3 năm 2011 (2011-03-11) (United States)
  • 9 tháng 9 năm 2011 (2011-09-09) (United Kingdom)
Thời lượng
120 minutes[1]
Quốc giaUnited Kingdom
United States
Ngôn ngữEnglish
French
Doanh thu$34,710,627[2]

Nội dung

sửa

Bộ phim mở đầu bằng cảnh Jane Eyre chạy trốn khỏi lâu đài Thornfield lúc nửa đêm và sau đó bơ vơ trên cánh đồng hoang, trong cơn mưa xối xả. Cô tìm được tới trước cửa ngôi nhà Moor của ngài St. John Rivers, một mục sư, và hai người em gái. Họ đưa Jane vào trong, cứu mạng cô.

Tiếp sau đó là một cảnh hồi tưởng về cô bé Jane 10 tuổi, một đứa trẻ mồ côi, sống với gia đình người cậu, nhà Reed, ở lâu đài Gateshead. Mợ của Jane, Sarah Reed, không thích Jane và rất ác nghiệt với cô; ba đứa con của bà Reef cũng cư xử ngược đãi. Một ngày, Jane bị nhốt trong Căn phòng Đỏ, nơi người cậu của cô trút hơi thở cuối cùng, căn phòng mà Jane tin chắc đã bị ma ám. Cô đập đầu vào cửa bất tỉnh, sau khi một đám bụi lớn rơi xuống từ ống khói.

Mợ của Jane gửi cô đến Trường Nữ sinh Lowood, nơi được điều hành bởi một vị mục sư tàn nhẫn, ngài Brocklehusrt. Bà Reed nói với ông ta rằng Jane là một đứa trẻ dối trá và không đáng tin. Jane nói với mợ cô ghét bà ta thế nào và rằng bà ta là một người phụ nữ nhẫn tâm. Ở Lowood, khi một nữ sinh khác, Helen Burns, bị đánh đòn, Jane vô tình đánh rơi tấm bảng đá của cô. Ngài Brocklehurst gọi Jane là kẻ nói dối, bắt cô phải đứng trên ghế cả ngày. Jane và Helen trở thành bạn thân, nhưng sau đó Helen chết vì bệnh lao phổi.

Tám năm sau, Jane rời Lowood đến lâu đài Thornfield theo thư mời của bà Alice Fairfax. Cô sẽ trở thành gia sư cho Adèle Varens, một cô bé Pháp mồ côi. Khi mới đặt chân đến Thornfield, một tòa nhà ảm đạm và cô lập, Jane nhầm tưởng bà Fairfax là bà chủ của mình, nhưng sau đó hiểu ra bà chỉ là quản gia cho người chủ thực sự đang vắng mặt. Khi Jane đang đi bộ tới thị trấn để gửi thư, một con ngựa bất thần lao qua cô khiến người lữ hành trên ngựa ngã xuống. Jane giúp ông ta leo trở lại yên ngựa. Sau đó, khi trở lại lâu đài, cô mới biết người lữ hành đó chính là Edward Fairfax Rochester, ông chủ Thornfield. Ông đùa cợt bảo cô rằng cô đã mê hoặc con ngựa của ông. Dần dà giữa họ nảy sinh một thứ tình cảm gắn bó.

Một đêm, Jane thức giấc bởi một tiếng động lạ ngoài cửa phòng, sau đó phát hiện ra căn phòng của ngài Rochester đang bốc cháy, họ dập lửa thành công. Ông cảm ơn cô vì đã cứu mạng ông, và nắm tay cô trìu mến. Ngày hôm sau, Rochester rời Thornfield đến thăm quý cô Blanche Ingram, người vợ tương lai của ông, và đưa cô đến Thornfield vài tuần sau đó. Khi một người đàn ông tên Richard Mason, từ thị trấn Tây Ban Nha, Jamaica, xuất hiện, Jane nhận thấy Rochester rất bối rối. Đêm đó, một tiếng thét kinh hoàng đánh thức tất cả mọi người. Rochester quả quyết đó chỉ là một người hầu gặp ác mộng, nhưng sau khi các vị khách đã trở về phòng, ông bí mật dẫn Jane tới chăm sóc cho Mason đang mất máu trong khi ông ra ngoài tìm bác sĩ. Rocheser nhờ vị bác sĩ đưa Mason đi.

Jane nhận được một lá thư từ Bessie, người bảo mẫu cũ của cô. Anh họ Jane, John Reed, đã tự tử, tin đó làm mẹ hắn ta, Sarah Reed, sốc đến nỗi đột quỵ. Có vẻ bà Reed đã hỏi được gặp Jane. Jane trở về Gateshead, nơi người mợ đang hấp hối cho cô xem một bức thư từ chú của Jane, John Eyre, trong thư thể hiện mong muốn đón cô đến sống cùng ông tại Madeira. Ông muốn nhận nuôi Jane và để lại cho cô toàn bộ tài sản sau khi chết. Jane nhận ra lá thư đã được gửi từ ba năm trước. Bà Reed thú nhận đã nói với chú Jane rằng cô đã chết vì sốt phát ban ở trường Lowood. Bà ta buộc tội Jane đã nguyền rủa bà ta. Jane tha thứ cho mợ của mình và trở lại Thornfield, bắt đầu quan hệ thư từ với John Eyre.

Jane thông báo với Rochester rằng cô phải rời Thornfield bởi đám cưới sắp tới giữa ông và Blanche Ingram. Tuy nhiên, Rochester đột ngột khẳng định tình yêu của ông cho Jane; họ hôn nhau say đắm. Khi lễ cưới đang diễn ra, ngài Mason bất ngờ xuất hiện cùng một luật sư, tuyên bố ngài Rochester không thể kết hôn với Jane, bởi ông vẫn còn quan hệ hôn nhân với em gái ngài Mason, Bertha; ông ta nói thêm rằng em gái ông ta vẫn đang sống ở Thornfield. Ngài Rochester thừa nhận đó là sự thật và đưa Jane tới gặp người vợ, gọi cô ta là "con quỷ của ông", họ tìm thấy cô ta trong một căn phòng bị khóa chặt ở Thornfield. Rochester kể cho Jane rằng bố của ông muốn ông cưới Bertha vì tiền. Khi họ đã kết hôn, cô ta nhanh chóng trở nên điên loạn, buộc ông phải nhốt cô ta lại, cô ta cũng là nguyên nhân của những sự việc bất thường xảy ra ở tòa lâu đài. Từ chối đi ngược lại đạo đức, bất chấp tình yêu dành cho Rochester, Jane rời Thormfield trong lúc nửa đêm.

Sau khi Jane đã hồi phục sức khỏe, St. John tìm cho cô công việc dạy học ở một trường từ thiện gần đó. Một đêm, cô nghe tiếng gõ cửa và tưởng tượng đó là Rochester, nhưng thực ra đó là St. John, đến thông báo cho cô rằng chú của cô, John Eyre, đã qua đời, để lại toàn bộ tài sản cho cô và giờ cô đã trở nên giàu có. Jane đề nghị chia tài sản cho St. John và hai người em gái, gợi ý rằng họ nên sống cùng nhau ở ngôi nhà Moor; ba người đồng ý với lời đề nghị. St. John hỏi cưới Jane và muốn Jane đi cùng anh sang Ấn Độ. Jane đồng ý đi Ấn Độ, nhưng bác bỏ lời cầu hôn, cho rằng họ nên du hành cùng nhau như anh trai và em gái, theo cách cô nhìn nhận mối quan hệ của họ. Trên cánh đồng, khi đang cố gắng khước từ St. John, Jane đột nhiên nghe tiếng Rochester gọi tên mình.

Jane trở về Thornfield, chỉ để thấy một đống đổ nát cháy đen. Qua bà Fairfax, cô biết rằng người vợ của Rochester đã phóng hỏa cả tòa lâu đài và nhảy từ trên mái xuống, chết. Jane tìm đến chỗ Rochester, nhưng trong nỗ lực giải cứu mọi người ở Thornfield ông đã mất đi thị lực. Jane đoàn tụ với Rochester, và họ ôm nhau.

Diễn viên

sửa

Quá trình sản xuất

sửa

Bộ phim được sản xuất bởi công ty của Alison Owen, Ruby Films, với hỗ trợ tài chính từ BBC Films, Focus Features, Lipsynch Production.[3] Kịch bản của Moira Buffini xuất hiện trên Brit List 2008, một danh sách các kịch bản phim Anh hay nhất chưa được sản xuất.[4] Câu chuyện phần lớn được thể hiện thông qua hồi tưởng.[5] Vào tháng 10 năm 2009, Cary Fukunaga được thông báo sẽ trở thành đạo diễn cho phiên bản chuyển thể.[6] Fukunaga đang ở Anh quảng bá cho một bộ phim khi anh gặp gỡ với BBC và biết được kế hoạch của họ về bản chuyển thể mới.[7] Các nhà làm phim quyết định đưa vào phim những yếu tố [[Gothic fiction|Gothic của cuốn tiểu thuyết kinh điển.[8] Fukunaga phát biểu: "Tôi đã dành nhiều thời gian đọc đi đọc lại cuốn sách và cố gắng cảm nhận những gì Charlotte Bronte đã cảm nhận khi bà viết ra nó. Cái không khí ma mị bao trùm toàn bộ câu chuyện... đã có khoảng 24 bản chuyển thể và rất hiếm khi bạn thấy những mặt u ám đó. Họ xem xét nó như thể nó chỉ là một câu chuyện lãng mạn thông thường và tôi nghĩ còn nhiều điều hơn thế."[9]

Thử vai

sửa

Mia Wasikowska thể hiện nhân vật tiêu đềMichael Fassbender vào vai Edward Rochester.[8] Fukunaga và các nhà sản xuất muốn tìm một nữ diễn viên có độ tuổi tương đương với Jane Eyre trong cuốn tiểu thuyết, điều ngược lại với đa số phiên bản trước đó.[10][11] Fukunaga thích "ý thức quan sát" trong mắt Wasikowska và tin rằng [cô] có thể truyền tải [nội tâm phong phú của Jane theo một cách không quá kịch nghệ".[12][13] Anh cảm thấy cái nhìn của cô có thể làm dịu bớt như yêu cầu của vai diễn.[12] Về vai Rochester, vị đạo diễn nói rằng nhiều nam diễn viên có ngoại hình phù hợp hơn, song anh cảm thấy Fassbender có được cái hồn của nhân vật.[12] Jamie Bell, Judi Dench, Sally Hawkins, Simon McBurney, Imogen Poots, Holliday GraingerTamzin Merchant cũng tham gia vào dàn diễn viên.[14][15]

Giải thưởng

sửa
Năm Giải thưởng Hạng mục Người nhận Kết quả
2011 National Board of Review Awards[16] Spotlight Award Michael Fassbender (đồng thời cho Shame, A Dangerous Method, và X-Men: First Class) Thắng giải
Satellite Awards Thiết kế trang phục đẹp nhất Michael O'Connor Đề cử
British Independent Film Awards[17] Nữ diễn viên xuất sắc nhất Mia Wasikowska Đề cử
Los Angeles Film Critics Association Awards Nam diễn viên xuất sắc nhất Michael Fassbender (đồng thời cho Shame, A Dangerous Method, và X-Men: First Class) Thắng giải
2012 Central Ohio Film Critics Association Awards[18] Nam diễn viên của năm Michael Fassbender (đồng thời cho Shame, A Dangerous Method, và X-Men: First Class) Đề cử
Goya Awards[19] Phim châu Âu xuất sắc nhất Đề cử
Australian Academy of Cinema and Television Arts Award[20] Nữ diễn viên quốc tế xuất sắc nhất Mia Wasikowska Đề cử
Evening Standard British Film Awards[21] Nam diễn viên xuất sắc nhất Michael Fassbender (đồng thời cho Shame) Thắng giải
Thành tựu công nghệ Michael O'Connor Đề cử
BAFTA Awards[22] Thiết kết trang phục Michael O'Connor Đề cử
Academy Award[23] Thiết kế trang phục đẹp nhất Michael O'Connor Đề cử
Sant Jordi Award Nam diễn viên nước ngoài xuất sắc nhất Michael Fassbender (đồng thời cho A Dangerous MethodX-Men: First Class) Thắng giải

Tham khảo

sửa
  1. ^ Jane Eyre (PG)”. British Board of Film Classification. ngày 21 tháng 3 năm 2011. Truy cập ngày 24 tháng 9 năm 2011.
  2. ^ Jane Eyre (2011)”. Box Office Mojo. Truy cập ngày 20 tháng 1 năm 2012.
  3. ^ BFI: Jane Eyre Lưu trữ 2015-09-12 tại Wayback Machine Linked 2013-12-24
  4. ^ Thomas, Archie (ngày 3 tháng 10 năm 2008). “Brit List brings scripts to light”. Variety. Reed Business Information. Truy cập ngày 8 tháng 4 năm 2010.
  5. ^ McGrath, Charles (ngày 4 tháng 3 năm 2011). “Another Hike on the Moors for 'Jane Eyre'. The New York Times. Truy cập ngày 10 tháng 3 năm 2011.
  6. ^ Jaafar, Ali (ngày 20 tháng 10 năm 2009). “Fukunaga near 'Jane Eyre' redo”. Variety. Truy cập ngày 18 tháng 3 năm 2010.
  7. ^ Coombs, Molly J. (ngày 12 tháng 3 năm 2011). “Jane Eyre director Cary Fukunaga and star Mia Wasikowska – The Blast Interview”. BLAST (magazine). Truy cập ngày 12 tháng 3 năm 2011.
  8. ^ a b Jaafar, Ali (ngày 19 tháng 11 năm 2009). “Wasikowska in talks for 'Jane Eyre'. Variety. Truy cập ngày 18 tháng 3 năm 2010.
  9. ^ Buchanan, Kyle (ngày 10 tháng 3 năm 2010). “Director Cary Fukunaga on the 'Darker Sides' of His Upcoming Jane Eyre”. Movieline. Bản gốc lưu trữ ngày 12 tháng 3 năm 2010. Truy cập ngày 18 tháng 3 năm 2010.
  10. ^ Hoyle, Ben (ngày 24 tháng 4 năm 2010). “Brooding Brontës replace Austen as 'bonnet drama' returns”. The Times. Truy cập ngày 27 tháng 4 năm 2010.
  11. ^ Rea, Steven (ngày 20 tháng 3 năm 2011). “On Movies: 'Jane Eyre' role a dream come true for Wasikowska”. The Philadelphia Inquirer. Truy cập ngày 22 tháng 3 năm 2011.
  12. ^ a b c Chai, Barbara (ngày 10 tháng 3 năm 2011). “Does 'Jane Eyre' Do Justice to the Book?”. The Wall Street Journal. Truy cập ngày 10 tháng 3 năm 2011.
  13. ^ Portman, Jamie (ngày 28 tháng 3 năm 2011). “From Sin Nombre to Jane Eyre”. Postmedia News. Canada.com. Truy cập ngày 16 tháng 4 năm 2011.[liên kết hỏng]
  14. ^ “Production begins on Jane Eyre”. ngày 19 tháng 3 năm 2010. Truy cập ngày 19 tháng 3 năm 2010.
  15. ^ Kit, Borys (ngày 10 tháng 2 năm 2010). 'Jane Eyre' adaptation attracts cast”. Hollywood Reporter. Truy cập ngày 18 tháng 3 năm 2010.
  16. ^ "National Board of Review Announces 2011 Awards; HUGO Takes Top Prize". WeAreMovieGeeks.com. Truy cập ngày 2 tháng 12 năm 2011.
  17. ^ "Nominations and jury revealed for the Moët British Independent Film Awards". BIFA.org. Truy cập ngày 23 tháng 12 năm 2011.
  18. ^ "Central Ohio Film Critics Nominations". AwardsDaily. Truy cập ngày 1 tháng 1 năm 2012.
  19. ^ “Goya Awards 2012: Finalists”. Goya Awards. Truy cập ngày 11 tháng 1 năm 2012.
  20. ^ "AACTA International Award Nominees Announced"[liên kết hỏng]. AACTA. Truy cập ngày 15 tháng 1 năm 2012.
  21. ^ "‘Shame’ leads the pack at the Evening Standard Film Awards Nominations!" Lưu trữ 2014-04-07 tại Wayback Machine. Evening Standard. Truy cập ngày 6 tháng 2 năm 2012.
  22. ^ "BAFTA Film Awards Nominations in 2012". BAFTA. Truy cập ngày 19 tháng 1 năm 2012.
  23. ^ "Hugo leads 2012 Oscar Nominations with 11". Oscars. Truy cập ngày 26 tháng 1 năm 2012.